NGÃ DU TỬ

TIỄN ĐƯA



Ta tiễn người đi, đi viễn phương
Bên đường ai khóc nhuộm sương vương
Đuối chiều mây mỏi quan san
Nắng vàng sợi nắng, ta vàng cả tim
 
Con đường đưa tiễn cây lùi lại
Tâm sự đi xa chắc bùi ngùi
Vỡ đời Hồng hạc thiên di
Bão giông gắng gõi cũng ghi mấy dòng
 
Mai về bên ấy đẹp thênh thang
Chất ngất trời xuân chớ bẽ bàng
Thế sự ta về lãng mạn
Chuyện thần tiên ta man mán mơ hồ
 
Người đi quay gót thèm lưu luyến 
Ta chợ hiểu rằng chuyện phôi pha
Ngọn đèn thấp thoáng xa xa
Bãi khuya tím ngắt nhói da diết tình
 
Đêm khuya bỗng vọng tiếng bình minh
Như nhớ chuyện xưa tình theo dòng
Giọt buồn còn đọng bên sông 
Vầng trăng khuyết vắt chờ mong tháng ngày
 
NGÃ DU TỬ


 


Đầu thập niên 90 tôi tiễn một anh bạn đi HO ở sân bay TSN, thấy anh lưu luyến phút chia tay quá, bởi ngày ấy cứ nghĩ biết có còn gặp không... khuya ấy tôi cảm xúc thật sự, gần sáng mới về tận nhà, Tôi viết bài thơ nầy, đã được nhạc sĩ Hồ Ngọc Minh, người Quảng Ngãi phổ nhạc cũng với tiêu đề nầy. Thân mến, NDT

Được bạn: Nguyệt Hạ đưa lên
vào ngày: 12 tháng 7 năm 2016

Bình luận về Bài thơ "TIỄN ĐƯA"